Giới thiệu cuốn sách hay trong tuần: Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần.

Chuyên mục Mỗi tuần một cuốn sách xin trân trọng giới thiệu cuốn sách "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần - cuốn sách mỏng, với nhiều câu chuyện nhỏ dành cho trẻ thơ, nhưng lại gửi gắm những nỗi niềm dành cho người lớn.

 

  Nguyễn Ngọc Thuần là một nhà văn trẻ đầy triển vọng trên lĩnh vực văn xuôi đương đại. Tốt nghiệp ĐH Mỹ thuật Tp. HCM, anh đầu quân cho Báo Tuổi trẻ của Thành đoàn Tp. HCM. Thế nhưng cơ duyên đã đưa anh họa sĩ trẻ tiếp cận văn chương và " cái tôi" nhà văn đã lấn lướt "cái tôi" họa sĩ. Nguyễn Ngọc Thuần bước lên đỉnh cao thành công của văn chương, với hàng loạt các giải thưởng trong đó tập truyện  Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, NXB Trẻ 2000, đã đạt giải nhất cuộc thi Văn học Thiếu nhi lần III, giải Peter Pan (giải thưởng của Thụy Điển dành cho tác phẩm thiếu nhi hay nhất), hiện nay anh là thành viên của Hội nhà văn Việt Nam.

     Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là tập hợp những câu chuyện rất đỗi đời thường và rất đỗi hồn nhiên của một cậu bé con 10 tuổi. Cái thế giới của cậu bé ấy cũng nhỏ hẹp như chính số tuổi của cậu. Thế giới ấy có bố, có mẹ, có những người hàng xóm, có cô giáo, có tụi bạn cùng lớp, có cả một khu vườn đầy hoa lúc nào cũng thơm ngát dưới ánh trăng đêm. Và cậu bé con bằng lòng, cậu bé con hòa mình vào thế giới ấy, khám phá thế giới ấy.

    Đọc cuốn sách, người đọc dễ nhận thấy sự gần gũi, dễ thương, tự nhiên như hơi thở, nước uống hàng ngày của cây bút trẻ. Văn xuôi của tác giả Nguyễn Ngọc Thuần đúng là... trong vắt trong veo, hồn nhiên thơ trẻ. Cách kể chuyện quyến rũ như kể chuyện cổ tích. Cả một quyển sách được kể liền liền từ đầu đến cuối toàn những câu chuyện bé xinh như những hạt ngọc. Kể cả lời kết xinh nhỏ và lời bạt cũng nhỏ xinh như thế, kể cả cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ cũng xinh xinh với khổ 10x18cm, chỉ có 174 trang gồm 19 mẩu chuyện, mỗi chuyện kể lại có một tên riêng.

    Nhưng điều thú vị nhất là Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đã thật sự là một cú đúp ngoạn mục về văn chương: Mỗi truyện ngắn nho nhỏ trong đó đã là một truyện tặng cho bạn đọc trẻ thơ, lại vừa là một truyện dành cho người lớn. Bởi chúng nhiều tầng nghĩa, giàu chất thơ, và có lẽ, bởi cả tác phẩm chính là kết quả cái nhìn độc đáo của một chủ thể thi sĩ viết văn xuôi, với động thái đắm đuối nhị nguyên rất mới lạ: vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ... nhìn ra thế giới. Và chỉ để phát hiện ra rằng 'thế giới' chính là tất cả những gì thân thuộc, thân mến nhất ngay ở trước mắt: khu vườn nhỏ cạnh cửa sổ nhà mình, cuộc sống hàng ngày êm đêm của cha mẹ, bạn bè, cô giáo, hàng xóm láng giềng kế bên, và... thật thú vị, ở ngay trong trái tim của chính mình, khiến mình phải viết... ra giấy, cho chính mình trước hết. Chuyện đôi guốc của cô giáo làm trái tim một cậu học trò xốn xang, xao động; chuyện bí mật trong ngăn bàn để cậu học trò ấy nghĩ rằng, mỗi lần đi học về, nên để quên cái gì đó… Và rất nhiều, rất nhiều những bí mật dễ thương khác nữa.

     Lật mỗi trang sách, tuổi thơ của mỗi chúng ta lại được trở về theo từng hàng chữ. Đó là những cảm nhận tuyệt vời chỉ có ở những tâm hồn vô cùng nhạy cảm, tinh tế, dù khi bạn đang nhắm mắt. Thầy cô và các em cùng đọc những đoạn văn trích từ cuốn sách để thấy được những điều thật giản dị mà vô cùng ý nghĩa:"Tôi vẫn nhớ mẹ thường nay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn nhưng người khác lai vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không...." Và "Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì." 

     Đây là một cuốn truyện đặc biệt. Người lớn đọc nó để suy ngẫm, còn những em nhỏ đọc cuốn sách này để phát triển một tâm hồn đẹp đẽ giống như cậu bé trong tác phẩm này vậy.

CTV: Phạm Đua


Chưa có lời bình nào. Bắt đầu

Các thông tin khác:
Mới nhất